Mưa mùa hè vội vàng, xối xả.
...
Mình còn nhớ như in những ngày tháng ấy, khi mình còn học cấp 3. Có một người đã nói với mình về những cơn mưa. Rằng chẳng có ai lại thích cô đơn đối diện với những cơn mưa. Nhưng mình lại không nghĩ vậy, mưa sẽ xối đi bao muộn phiền trong lòng. Không cần chờ đợi ai, một mình với mưa, vốn rất tuyệt.
Thời gian này của năm 2017 tôi viết về những cơn mưa rào ở thành phố. Ngày đó tôi làm việc trong một văn phòng nhỏ nhỏ, cửa sổ là một ô kính hình chữ nhật vừa đủ để từ chỗ ngồi làm việc, đánh mắt về hướng đó là tôi có thể thấy mái của dãy nhà san sát nhau. Bên trên là nhà ở, dưới tầng 1 là nơi họ cho thuê mở quán hàng. Điều đọng lại trong tôi rõ nhất là một mảng tường được che phủ bởi cây leo, mùa hè nắng oi ả, cành lá khô héo chuyển màu. Ngày đó mỗi lần nhìn ra tôi lại cảm thấy cái cây như mất đi sức sống mỗi ngày vì không được ai chăm sóc, tưới tắm.
Thời tiết năm nay lại khác quá, hay chăng có giống với một mùa hè nào đó mà tôi không nhớ nữa. Mùa hè này cho đến bây giờ, có ít những cơn giông vào chiều tối, ít cả những cơn mưa rào bất chợt vào ban ngày và cả ban đêm. Hoặc có những cơn mưa đêm mà kể từ khi có con với những giấc ngủ ngắn và sâu tôi không còn chợt thức giấc vì tiếng mưa nữa. Thay vào đó tôi chỉ giật mình tỉnh dậy khi con cựa mình hay khóc vì khó chịu.
Đã từ lâu không còn được nghe tiếng mưa rơi, nhất là lúc trời gần sáng. Căn phòng nhỏ từ hồi chưa lấy chồng, bên ngoài, tầng dưới được lợp mái tôn, mỗi lần mưa là mỗi lần tôi được nghe những bản nhạc khác nhau. Điều tôi thích nhất là âm thanh những giọt nước rơi xuống sau trận mưa, va vào mái tôn, vào nền gạch, vào vũng nước, vào chiếc lá và vào cả bàn tay, mái tóc của tôi nữa.
Những ngày này không hiếm để tôi nghe được ai đó thốt lên: "nóng quá!" khi đi ra ngoài. Người thân, người quen nhiều, người quen ít và người lạ, ai cũng mở lời với nhau bằng câu đó. Hà Nội ngày càng oi bức và bụi bặm, thế nên ai cũng mong mưa, để được mát mẻ, không khí trong lành.
Và tôi chờ một ngày mưa gần nhất, sẽ ngồi cùng con ngắm mưa. Tôi sẽ để cho mưa rơi xuống bàn tay bé xíu của con, rồi kể cho con nghe về hành trình của giọt nước. Ai mà biết được giọt mưa vừa chạm vào tay con từ đâu tới, có khi lại chính là giọt mưa năm nào nhỏ xuống bàn tay mẹ hay không?
Mưa mùa hè vội vàng, xối xả. ... Mình còn nhớ như in những ngày tháng ấy, khi mình còn học cấp 3. Có một người đã nói với mình về những cơn mưa. Rằng chẳng có ai lại thích cô đơn đối diện với những cơn mưa. Nhưng mình lại không nghĩ vậy, mưa sẽ xối đi bao muộn phiền trong lòng. Không cần chờ đợi ai, một mình với mưa, vốn rất tuyệt.
Thời gian này của năm 2017 tôi viết về những cơn mưa rào ở thành phố. Ngày đó tôi làm việc trong một văn phòng nhỏ nhỏ, cửa sổ là một ô kính hình chữ nhật vừa đủ để từ chỗ ngồi làm việc, đánh mắt về hướng đó là tôi có thể thấy mái của dãy nhà san sát nhau. Bên trên là nhà ở, dưới tầng 1 là nơi họ cho thuê mở quán hàng. Điều đọng lại trong tôi rõ nhất là một mảng tường được che phủ bởi cây leo, mùa hè nắng oi ả, cành lá khô héo chuyển màu. Ngày đó mỗi lần nhìn ra tôi lại cảm thấy cái cây như mất đi sức sống mỗi ngày vì không được ai chăm sóc, tưới tắm.
Thời tiết năm nay lại khác quá, hay chăng có giống với một mùa hè nào đó mà tôi không nhớ nữa. Mùa hè này cho đến bây giờ, có ít những cơn giông vào chiều tối, ít cả những cơn mưa rào bất chợt vào ban ngày và cả ban đêm. Hoặc có những cơn mưa đêm mà kể từ khi có con với những giấc ngủ ngắn và sâu tôi không còn chợt thức giấc vì tiếng mưa nữa. Thay vào đó tôi chỉ giật mình tỉnh dậy khi con cựa mình hay khóc vì khó chịu.
Đã từ lâu không còn được nghe tiếng mưa rơi, nhất là lúc trời gần sáng. Căn phòng nhỏ từ hồi chưa lấy chồng, bên ngoài, tầng dưới được lợp mái tôn, mỗi lần mưa là mỗi lần tôi được nghe những bản nhạc khác nhau. Điều tôi thích nhất là âm thanh những giọt nước rơi xuống sau trận mưa, va vào mái tôn, vào nền gạch, vào vũng nước, vào chiếc lá và vào cả bàn tay, mái tóc của tôi nữa.
Những ngày này không hiếm để tôi nghe được ai đó thốt lên: "nóng quá!" khi đi ra ngoài. Người thân, người quen nhiều, người quen ít và người lạ, ai cũng mở lời với nhau bằng câu đó. Hà Nội ngày càng oi bức và bụi bặm, thế nên ai cũng mong mưa, để được mát mẻ, không khí trong lành.
Và tôi chờ một ngày mưa gần nhất, sẽ ngồi cùng con ngắm mưa. Tôi sẽ để cho mưa rơi xuống bàn tay bé xíu của con, rồi kể cho con nghe về hành trình của giọt nước. Ai mà biết được giọt mưa vừa chạm vào tay con từ đâu tới, có khi lại chính là giọt mưa năm nào nhỏ xuống bàn tay mẹ hay không?