Niềm tin của bạn mạnh đến đâu?
Niềm tin của bạn mạnh đến đâu?
Chẳng biết sao trong đầu mình cứ lẩm nhẩm hoài câu này, thực chất là mượn tiêu đề một bài viết của thầy Hoành.
Đã bao giờ mình viết bài về sức mạnh của niềm tin chưa nhỉ?
Hình như chưa.
Bởi bản thân mình vốn dĩ chưa bao giờ thật sự tin.
Nói sao được giờ? Không tin là không tin thôi.
Nói những câu hay ho bóng bẩy thật là dễ. Nhưng có thật sự tin không lại là thứ chẳng thể diễn tả được bằng lời. :v Khốn nạn thế chứ!
Thế niềm tin của mình mạnh đến đâu?
Để mình kể mọi người nghe về hành trình của Những Cô Gái Mộng Mơ Đi Tìm Giày.
Đó là một buổi sáng chủ nhật thời tiết thất thường, vừa mưa đó mà lại chuyển sang nắng như đổ lửa. Mình và bạn quyết tâm tìm mua một đôi giày ưng ý cho bạn. Tụi mình không search tên shop trước, cũng không dò đường bằng chị Google. Tụi mình chỉ có chạy theo ý nguyện bên trong, cùng lúc gọi đôi giày trong đầu: Giày xám hở ngón, em ở đâu? Em chỉ cần lên tiếng thôi. Chuyện còn lại để chị lo. :v Nghe như một trò đùa, nhưng bọn mình thực hiện rất nghiêm túc!
Bọn mình chạy theo quán tính, bọn mình đuổi theo những chiếc xe màu xanh. Rồi dấu hiệu xuất hiện. Một cô gái mặc áo đỏ trên in chữ "We trust". Một anh mang dép xanh với dòng chữ nhỏ bên hông "Just do it". Và trong khi vẫn đang chạy, bạn tự nhiên chia sẻ với mình:
"Tui nói tin nhưng thực sự chưa tin lắm. Tin, giống như kiểu mình biết chính xác đến đoạn nào thì nên quẹo, đoạn nào thì nên dừng, hay sao? Niềm tin có thật sự vận hành như thế không? Nếu đến cuối cùng kết quả là không gì cả thì sao?"
Trong tui cũng đã thoáng qua suy nghĩ như bạn. Nhưng tui tự có đáp án cho riêng mình: "Nếu hôm nay không thấy, ngày mai tiếp tục tìm. Thấy là điều chắc chắn. Vấn đề chỉ là chuyện sớm muộn."
Nhưng bạn nói đúng. Trên con đường của mỗi người, ai biết đâu là điểm dừng, ai biết đâu là ngã rẽ? Mọi thứ đều do chính bản thân chúng ta quyết định. Và cũng chẳng ai biết nó là đúng hay sai. Hành trình này đã đi đến điểm kết thúc hay chỉ mới bắt đầu?
Rốt cuộc, chúng ta trông chờ điều gì? Và rồi chúng ta bước tiếp hay dừng lại, dựa vào điều gì?
Mưa rồi.
Có những đêm mình đã phải xin anh Trụ cho vài chỉ dẫn để mình có thể bước tiếp, hay rẽ hướng, hay như thế nào đó miễn là không phải mắc kẹt. Thể theo ước nguyện, hôm sau anh Trụ đưa một đống thông điệp, nạp muốn bội thực luôn. hưng thông điệp cũng chỉ là thông điệp, vấn đề vẫn quay về với mình: mình sẽ lựa chọn làm gì sau đó?
Thầy Hoành viết:
– Nếu ta tin, thì tại sao ta lo lắng?
– Nếu ta tin, thì tại sao ta sợ hãi?
– Nếu ta tin, thì tại sao ta hấp tấp?
– Nếu ta tin, thì tại sao ta chạy bung xung?
Một là bạn tin, hai là bạn không tin.
Hỏi thế thôi. Xoắn não mình chơi mặc dù biết não cũng chẳng để làm gì trong những lúc hoang mang như thế này.
Cho một đêm lang thang. In the middle of the night, again.
Cũng muốn bắt chước bạn và nói với mình: Ngủ đi, mai sẽ có cách.
Nhưng lỡ hổng?
Thì cứ ngủ đi.
Thấy hông? Chọn rồi đó. Chọn ngủ. Biết đâu mai có cách thật.
NIỀM TIN CỦA BẠN MẠNH ĐẾN ĐÂU?
Niềm tin của bạn mạnh đến đâu? Niềm tin của bạn mạnh đến đâu? Chẳng biết sao trong đầu mình cứ lẩm nhẩm hoài câu này, thực chất là mượn tiêu đề một bài viết của thầy Hoành.
Đã bao giờ mình viết bài về sức mạnh của niềm tin chưa nhỉ? Hình như chưa. Bởi bản thân mình vốn dĩ chưa bao giờ thật sự tin. Nói sao được giờ? Không tin là không tin thôi. Nói những câu hay ho bóng bẩy thật là dễ. Nhưng có thật sự tin không lại là thứ chẳng thể diễn tả được bằng lời. :v Khốn nạn thế chứ!
Thế niềm tin của mình mạnh đến đâu?
Để mình kể mọi người nghe về hành trình của Những Cô Gái Mộng Mơ Đi Tìm Giày.
Đó là một buổi sáng chủ nhật thời tiết thất thường, vừa mưa đó mà lại chuyển sang nắng như đổ lửa. Mình và bạn quyết tâm tìm mua một đôi giày ưng ý cho bạn. Tụi mình không search tên shop trước, cũng không dò đường bằng chị Google. Tụi mình chỉ có chạy theo ý nguyện bên trong, cùng lúc gọi đôi giày trong đầu: Giày xám hở ngón, em ở đâu? Em chỉ cần lên tiếng thôi. Chuyện còn lại để chị lo. :v Nghe như một trò đùa, nhưng bọn mình thực hiện rất nghiêm túc!
Bọn mình chạy theo quán tính, bọn mình đuổi theo những chiếc xe màu xanh. Rồi dấu hiệu xuất hiện. Một cô gái mặc áo đỏ trên in chữ "We trust". Một anh mang dép xanh với dòng chữ nhỏ bên hông "Just do it". Và trong khi vẫn đang chạy, bạn tự nhiên chia sẻ với mình:
"Tui nói tin nhưng thực sự chưa tin lắm. Tin, giống như kiểu mình biết chính xác đến đoạn nào thì nên quẹo, đoạn nào thì nên dừng, hay sao? Niềm tin có thật sự vận hành như thế không? Nếu đến cuối cùng kết quả là không gì cả thì sao?"
Trong tui cũng đã thoáng qua suy nghĩ như bạn. Nhưng tui tự có đáp án cho riêng mình: "Nếu hôm nay không thấy, ngày mai tiếp tục tìm. Thấy là điều chắc chắn. Vấn đề chỉ là chuyện sớm muộn."
Nhưng bạn nói đúng. Trên con đường của mỗi người, ai biết đâu là điểm dừng, ai biết đâu là ngã rẽ? Mọi thứ đều do chính bản thân chúng ta quyết định. Và cũng chẳng ai biết nó là đúng hay sai. Hành trình này đã đi đến điểm kết thúc hay chỉ mới bắt đầu?
Rốt cuộc, chúng ta trông chờ điều gì? Và rồi chúng ta bước tiếp hay dừng lại, dựa vào điều gì?
Mưa rồi.
Có những đêm mình đã phải xin anh Trụ cho vài chỉ dẫn để mình có thể bước tiếp, hay rẽ hướng, hay như thế nào đó miễn là không phải mắc kẹt. Thể theo ước nguyện, hôm sau anh Trụ đưa một đống thông điệp, nạp muốn bội thực luôn. hưng thông điệp cũng chỉ là thông điệp, vấn đề vẫn quay về với mình: mình sẽ lựa chọn làm gì sau đó?
Thầy Hoành viết: – Nếu ta tin, thì tại sao ta lo lắng? – Nếu ta tin, thì tại sao ta sợ hãi? – Nếu ta tin, thì tại sao ta hấp tấp? – Nếu ta tin, thì tại sao ta chạy bung xung? Một là bạn tin, hai là bạn không tin.
Hỏi thế thôi. Xoắn não mình chơi mặc dù biết não cũng chẳng để làm gì trong những lúc hoang mang như thế này.
Cho một đêm lang thang. In the middle of the night, again.
Cũng muốn bắt chước bạn và nói với mình: Ngủ đi, mai sẽ có cách. Nhưng lỡ hổng?
Thì cứ ngủ đi.
Thấy hông? Chọn rồi đó. Chọn ngủ. Biết đâu mai có cách thật.
:v
#day29 #5phutmoingaycungNguyen